Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2018

Trở về nhà


Phải có một dòng sông luôn chảy từ ngân hà này sang ngân hà khác
không có cội nguồn khởi sinh
không có can cớ để kết thúc
chỉ có những điểm dừng

Đất nước tôi
nhiều lắm
những điểm dừng
đêm nở trắng cánh đồng suy tưởng
vẫn vết thương trên ngực người con gái
bởi em sinh ra từ chấn động tâm hồn.

Vì chiếc lá thôi phai
nên tôi không tìm ra được bằng chứng mùa thu xác thực
giọt sương rơi đụng ký ức vỡ tan tành
đêm trở giấc người lính về gọi mẹ
anh ở phía bên nào
tôi chưa rõ tên anh

Mặt trời mọc trong đầu kẻ khởi tạo chiến tranh
thì đêm tối là tặng phần cho Đất nước
những hạt bần rụng ra từ năm trước
kễn lên tìm chút gió xa hương.

Vì buổi ban trưa rực rỡ nắng vàng
nên tôi không tìm ra được dòng suối mẹ
gột rửa vết thương, tắm mình cho khỏa
tôi vẫn thích một mình nói khác
lời nói của chân tay
kẻ xu thời đếm chẵn

chỉ một cơn mưa
thành phố chiều nay chỗ nào cũng ngập
nước không thể ngấm thêm vào lòng đất
[lòng đất đã đầy những vết thương]

Liệu cơn gió sẽ thổi lên phân chất
cát đá tung bay, canh bài gỡ gạc
rồi vết thương tự xé toang chỗ rách?
- cho tôi xin mua lại Đất nước mình. 


Thưa Hoàng Cầm! Khi Người về bên kia
sông Đuống một dòng mấy đời nước ở
chiều hoàng lan trở gọi bao hoang nhớ
hương lúa có bội phù sa!

Tôi về hồ Tây ngắm chiếc cốc thủy tinh
nhắp một chút em ngọt ngào châu thổ
hạt gạo đồng Đông, mâm xôi ngày giỗ
bát chè xanh uống chầm chậm xứ Đoài

có một dòng sông luôn chảy từ ngân hà này sang ngân hà khác
để tất cả chúng ta
lương thiện trở về nhà.

2016
Phan Thanh Bình

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét