Thức giấc đi em!
mùa thu về trên nóc những ngôi nhà không cùng chung tiếng nói
thành phố thở qua từng con đường chật
anh nhốt tuổi thơ anh trong chiếc hộp bảy chiều
góc phố đêm, anh cầm tay em
trăng rụng đầy người lao công đang quét.
Thức giấc đi em!
sáng nay tin bão về trên báo
ngư phủ ra khơi hôm trước chưa thấy trở lại bờ
chắc họ đã neo thuyền ở Trường Sa
biển lấn dần đến mép cửa nhà em
anh đẩy sóng và em đừng mở cửa.
Thức giấc đi em!
đừng hỏi gì về số phận
có bàn tay vô hình đang lắp ghép chúng ta
những logic cuộc đời phi lý giải.
Thức giấc đi em!
dẫu niềm tin trong đêm bị đánh cắp
vẫn còn nhiều hy vọng buổi sớm mai
tia nắng nhọn châm vào ta ánh sáng.
2015
Phan Thanh Bình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét