Sóng chân mây
gió qua rừng
ngày bừng sáng giấc mơ đã cũ
đánh thức tôi là nốt nhạc rơi tuột ra từ cuốn sách đêm qua đọc dở
nhảy một điệu disco rồi biến mất
Tôi bật khỏi chỗ của mình
đánh răng
rửa mặt
mang giày
lao ra đường
nhập cuộc vũ hội các chàng trai mới lớn
quên luôn cuộc tranh luận đêm qua.
dễ sống hơn tôi và bạn
thì mặc kệ đi
chúng ta đốt lửa bằng khí ga
không có mùi và khói
Trái Đất thoát khỏi Mặt Trời, nguội dần sức nóng
Mặt Trăng thoát khỏi Trái Đất thành tinh cầu lạnh
Nếu chúng ta thoát khỏi chính mình?
Tôi lật ngược câu hỏi
có cần phải vượt thoát mình không?
15/01/2016
Phan Thanh Bình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét