Lá xanh
chẳng ngờ lá rỗng
nắng quay đầu
mưa cũng quay đầu
anh thả hồn trước thảm rỗng mênh mông
đi nhón chân sợ mình làm đau lá
chúng ta từng trông chờ ở nơi rất xa
điều kỳ diệu mỗi ngày lại nhòa thêm một ít
tầm nhìn giản đơn
đôi mắt chợt nhòe.
Lá vẫn xanh và lá vẫn rỗng
ngày hư vô nhưng ngày rất thực
dẫu nứt toác sau lần em đến
xin đừng để anh nhẩm lại chính mình.
2016
Phan Thanh Bình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét