Đám mây thế chỗ con thuyền vừa đi khuất
mùa trên dòng tẩu thoát
còn lại tiếng sáo diều
kẻ thực hành giấc mơ
đếm sợi tóc sau mỗi lần từ biệt
hút anh vào hố thẳm
bình yên đến lạ thường
những ngày mưa khát nước
bay,
bay mãi lời anh chưa kịp nói
đi,
đi mãi điều em chưa kịp nghĩ
dưới ánh trăng điển hình
con rắn trườn qua để lại vệt lân tinh
nhịp khúc mơn man
làm anh sợ hãi
dẫu cái chết sẽ được giăng đèn.
2017
Phan Thanh Bình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét