(Hay cảm thức Đà Lạt)
Loài hoa thức muộn giấu sương đêm lẩn khuất
em phá giấc tôi bằng những chiếc thìa màu sáng bạc
thảng thốt tiếng dương cầm
ngút ngàn thông ba lá
Đâu rồi
giọt nước mắt ở ngón tay em đeo nhẫn
Đâu rồi
những khuôn mặt người ẩn nấp thân cây
và vết thương của tôi trốn biệt sau lần tạm trú
Màu hoa tán sắc lên váy em chia từng ô vuông nhỏ
tôi tìm hoa Vông Kê
từ tim em thắm sắc
Đà Lạt mở cửa buổi sớm mai
nháy mắt với tôi chừng như ra hiệu
đôi giày em cao gót
và áo tôi phong phanh
Tôi tự nhủ không sao
không sao
chúng tôi có hai người.
08/06/2016
Phan Thanh Bình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét