Căn nhà dập dềnh
chực trôi
chớp mắt chụp quang cảnh ngoài cửa sổ
nhòe nhoẹt bức xạ mùa đông
Em lên chùa
bàn tay chắp nỗi buồn, chiêm bái
bàn tay xòe cánh sen tịnh độ
dòng sông chảy từ thâm sâu ra biển
mang theo ngôn ngữ của muôn loài
Nắng ngày vỡ ngày
mưa đêm khép đêm
đi hết con đường lại tới một con đường
Anh đi mãi
nỗi xa em.
4/12/2015
Phan Thanh Bình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét